
NHỮNG THIÊN THẦN ÁO TRẮNG CỦA CHÚNG TÔI
Trong cuộc sống bên cạnh những thành công thì vẫn có những
thất bại…Có những thành công rất được nhiều người biết đến, nhưng rồi có những
thành công chỉ có một nụ cười mạn nguyện mà thôi.
Bắt đầu với bất kì một cuộc chiến nào dù đơn giản hay phức tạp,
trong lòng họ vẫn luôn căng thẳng, vì nó luôn đòi hỏi một sự chính xác và không
có chổ cho bất kì một sai lầm nào dù nhỏ. Họ cùng bên nhau trong mỗi trận chiến,
họ phối hợp với nhau một cách hòa nhập và nhịp nhàng, không một tiéng nói nhưng
họ vẫn hiểu nhau và cảm nhận được họ cần gì ở nhau. Những giọt mồ hôi rịn trên
trán của họ, những nét căng thẳng trên trán họ, những điều trăn trở trong họ,,,sẽ
có ai cảm nhận được...sẽ không ai cảm nhận được những gì họ đang trải qua cùng
với bệnh nhân của họ.
Cuộc sống hàng ngày họ vẫn luôn đối diện với những nổi đau,
những mệt mỏi của những bệnh nhân, họ cảm thấy vui khi nhìn thấy nụ cười của bệnh
nhân…và rồi họ cũng cảm thấy đau lòng và khắc khoải khi họ không thể thay đổi
được hiện thực của bệnh nhân…
Họ được xem như những thiên thần áo trắng, “thiên thần” bởi
vì họ có thể làm dịu đi những nổi đau của bệnh nhân, họ có thể đem lại nụ cười
cho những bệnh nhân sau những tháng năm mệt mỏi với nổi đau của mình và cũng có
người đã quên mất phải cười như thế nào. “Áo trắng” nó bình thường như bao
nhiêu chiếc áo trắng khác, nhưng chiếc áo trắng của họ, đã mang lại cho chúng
ta một “niềm tin”, một niềm tin vào một tương lai sắp tới tươi sáng hơn, một niềm
tin rằng chúng ta sẽ mau chóng được trở lại cuộc sống bình thường.
Bên cạnh những điều cao đẹp đó vẫn có những mặt tiêu cực,
nhưng tôi vẫn tin rằng vẫn còn có những thiên thần áo trắng thật sư, vẫn còn có
những người chia sẽ và bên các bệnh nhân của họ một cách thầm lặng, bằng những
nụ cười mạn nguyện….và thành công của họ đó là mang bệnh nhân của họ trở về đời
thường. Họ không được báo chí ca ngợi hay không được ngồi ở một vị trí cao
trong xã hội. Nhưng với tôi họ được một sự công nhận vô cùng qúi giá và chân
thành nhất, không phải là những lời sáo rỗng, tung hô. Đó chính là sự cảm nhận
thật sự của những người bệnh nhân . Họ sẽ luôn nhận đươc sự ngưỡng mộ, sự trân
trọng và những lời ca ngợi chân thành nhất từ chính những người bệnh nhân thật
sự.
Sẽ có bao nhiêu người trong chúng ta có thể cảm nhận được sự
trăn trở đó, sự mệt mỏi đó và những trách nhiệm vô hình to lớn trên đôi vai và
tinh thần của họ….. thế mà họ vẫn thầm lặng đi vào những nổi đau của bệnh nhân
và cùng họ chiến đấu.
Tôi chỉ mong rằng trong xã hội hiện nay chi dù có thay đổi
như thế nào, nghiệt ngã thế nào và vật chất ra sao, họ vẫn mãi đẹp như những gì
mà chúng ta từng gọi họ “Những thiên thần áo trắng”.
26/02/2011
Một bệnh nhân của bacsianh.